Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Mà sống khoa học một chút. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.
- Tôi rất mừng vì điều ấy. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.