Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy. Trong kỳ hội họp thường niên của các y sĩ và các nhà giải phẫu, ông được đọc một tờ thông điệp về công cuộc nghiên cứu các chứng bệnh của 176 vị chỉ huy các xí nghiệp. Vậy định lệ thứ nhất là: thu nhập những sự kiện.
Ông kể với tôi như vầy: "Mười tám năm trước, tôi ưu phiền, tới mất ngủ. Alvarez ở dưỡng đường Mayo thì nói: "Những ung thư trong bao tử sưng thêm hay tiêu bớt đi là tuỳ sự mệt nhọc của bộ thần kinh tăng hay giảm". Tôi nhớ câu này khắc trên cửa một ngôi nhà hoang tàn cất từ thế kỷ 15 ở Amsterdam (Hà Lan): "Như vậy đó, mà không thể khác vậy được".
Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Thách doạ nhau trong quán rượu, kẻ ăn người ở gây gỗ nhau, một câu sỉ nhục, một lời mất lòng, một hành vi thô lỗ, những cái lăng nhăng đó đưa tới ẩu đả và án mạng. 000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm.
Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà. Tôi hiểu tại sao có những người đâm đầu từ trên lầu xuống đất. Khổng Tử nói: "Một người giận luôn luôn đầy những chất độc" [23].
Số tiền nợ bác sĩ tăng lên vùn vụt. Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!
Ba tôi đã có lý khi người bảo tôi đau ốm không phải vì những hoàn cảnh ấy. Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung. Có thể rằng ông hay bắt bẻ quá không ai dám lại gần, nên không ai dám nghĩ tới sự cảm ơn chủ.
Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ. Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ. Dù chẳng được như vậy thì bạn cũng đở mệt nhiều, vui vẻ hưởng những giờ nhàn rỗi.
Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết. Tôi 18 tuổi và muốn học nghề kiến trúc. Nhưng hôm nay, nếu sống đầy đủ, ta sẽ thấy hôm qua là một giấc mộng êm đềm,
Càng trông họ, tôi lại càng nhớ những năm sung sướng đã qua. Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm. Nếu bỏ phòng của tôi ở hội Thanh niên theo Thiên Chúa Giáo mà đi chắc bị bắt và bị đem bắn liền.
Ta đã là kẻ thù lớn nhất của ta, là nguyên nhân cái mạt vận của ta". Đứng trong bếp nhìn qua cửa sổ, bà hoan hỉ ngắm "đàn chim đú đởn hay qua, dưới những đợt tuyết trắng". Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân.