Dù rất sợ hãi nhưng Ghét quyết không bỏ cuộc, cậu nằm gần đó tiếp tục theo dõi. Dưới mắt của người bi quan, chúng là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, phủ định lẫn nhau. Có lẽ ba sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận đươc bức thư này của con.
"Ở Nhật Bản có một anh chàng tên Tsugitaro, trong nhiều năm anh là một công nhân nhà máy hóa chất, nhưng sau đó bị thất nghiệp. Đang phân vân bỗng Ghét nghe thấy một tiếng gọi: Có bao giờ bạn thắc mắc, khi đi xe máy trên đường, ít khi nào lốp bánh trước bị thủng đinh mà thường là bánh sau?! Hay sao thiết kế những dòng xe đường trường bánh xe sau luôn to hơn bánh trước, thậm chí là bánh kép, trong khi bánh trước luôn là bánh đơn?!.
“Hạnh phúc đôi khi thật giản dị. – Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng. Mẹ Chíp thường nói: “Mày cứ như vậy sau này sẽ khỗ lắm đấy con ạ!”.
Nhiệm vụ xem như hoàn thành, Chíp về phòng nằm ngủ, hồi hộp chờ kết quả. Ở chung với con người và những vấn đề xung quanh họ đã lâu làm Cục Ghét thấy chán ngán nên cậu ta quyết định thử vào rừng để thay đổi không khí. Mình phải làm sao đây? hu.
Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất. Điều khiến tôi cay cú nhất có lẽ là lúc cả hai ngủ chung giường vào buổi tối, không ít lần những giấc mơ đẹp của tôi bị gián đoạn bởi một "vật thể lạ" đè lên mặt và lỗ mũi mình mà theo tôi được biết thì nếu không phải là bàn chân thì cũng là cùi chỏ của chị ấy. Ai cũng có những ước mơ, có những khát vọng, có những
- Không có gì, mình chỉ hiếu kỳ nên ngồi xem thôi! Bạn là ai vậy? Tiếng chim kên kên thỉnh thoảng lại thét lên làm Ghét thêm rùng mình. Có những người thích ở nơi đông người mới nghĩ ra nhiều thứ.
Mỗi khi được nhìn ngắm con mình chơi đùa vui vẻ mọi mệt mỏi và phiền muộn trong chị đều tan biến hết. “Tại sao mình lại phải sợ ba nhỉ, chẳng phải ba cũng rất thương và quan tâm đến mình sao?” – thoáng nghĩ, trong đầu Chip bỗng nẩy sinh một ý tưởng, cô quyết định viết cho ba một bức thư. Khi bạn nhìn vào những thứ bạn viết ra, bạn sẽ có nhiều ý tưởng hơn là chỉ nghĩ đến nó.
Đó có thể là một truyện tình lãng mạn, một câu truyện được nhân cách hóa dí dỏm hay một góc nhìn khác về những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua, tay nghề của Tsugitaro càng thành thạo. Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.
Hôm bữa anh ấy gửi tin quá trời mà mình không trả lời, chắc anh buồn lắm, nhiều khi còn lầu bầu nữa, biết mà… Nhưng mình cũng không biết tại sao nữa, như có cái gì đó nghẹn lại, nữa biết trả lời, nữa không muốn. Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng. - Khi lên cấp 2, bạn chỉ mong sao được ba mua cho chiếc xe đạp điện vì bạn không còn đủ kiên nhẫn đạp xe "rã giò" đi học chính, học phụ cả ngày trời.
Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”. Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến. Đặt tay lên đôi má cô, lau khô những giọt nước mắt đó, Lâm Vinh nói tiếp: