Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá. Trên mỗi lọ, tôi đã dán một miếng giấy tóm tắt, một cách linh động và rõ ràng, kết quả của cuộc điều tra của tôi về thứ kem đó. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết.
ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời. Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn.
Thiệt ra bài đó có giá trị, nhưng dùng không đúng trường hợp, sẽ làm cho người ta la ó, phản đối, chế giễu, nhưng ông Mc. Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc. Món ăn nấu rất khéo và dâng lên còn nóng hổi.
Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt. Ông ta không thể làm vừa lòng mọi người được cho nên bắt buộc phải từ chối, nhưng ông từ chối một cách khéo léo đến nỗi người ta vui vẻ ra về.
và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson: "Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết. Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta.
Riêng tôi, tôi đã phải phấn đấu trong một phần ba thế kỷ trước khi thấy ló ra ánh sáng của chân lý này; "Dù người ta có lỗi nặng tới đâu, thì trong 100 lần, có tới 99 lần người ta cũng tự cho là vô tội". Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Ông là một nghệ sĩ vẽ kiểu cho các nhà sản xuất vải bông và kiểu áo.
Trời trao ư? Không đâu. Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm". 000 mỹ kim, nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!".
Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích.
Tôi báo trước cho khách hàng rằng tôi sẽ lại thăm họ để biết hãng của tôi đã làm cho họ không hài lòng vì nguyên do gì; lầm lỡ hay sơ sót chỗ nào. Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi. Thiệt là tai hại! Anh phụ việc đó chẳng biết chút chi về khoa hầu bàn cả.
Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Họ biết rõ hơn bạn công việc của họ, vấn đề của họ. Ông Roosevelt nói: "Trước hết, họ được cơ hội tiến cử một đảng viên lão luyện của họ, cho đảng họ thêm vây cánh trong chánh phủ.