Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Khoảng cách vô hình. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Nhưng tôi không quen phản đối. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.