Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.