Tôi sẽ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần. Đến giờ giao thừa thì chạy ào đến bữa tiệc tiễn đưa năm 1958 và đón chào năm 1959. Bạn không thích câu hỏi này? Hãy từ chối trả lời một cách khéo léo:
Lúc Stacey đến bắt tay Bill thì bạn có thể lựa lời nói: Mình biết hai bạn có nhiều chuyện để nói, vậy chút xíu mình sẽ quay lại nhé!. Mặt trời chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính. Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.
Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Hãy chỉ nên nói những nét chính yếu, cắt xén và cô đọng lại câu chuyện dài lê thê của bạn. Chính là Danny Kaye! Vị khách mời này và chương trình nói về anh đã làm cho rất nhiều người phải bất ngờ.
Đừng chải chuốt câu văn bóng mượt mà sáo rỗng. Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy!
Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu. Đó là phẩm chất quan tâm sâu sắc đến nhiều lĩnh vực, nhiều vấn đề khác nhau bằng một niềm say mê đáng nể. Tôi vẫn đang choáng váng trước sự ra đi của Bob.
Bạn thấy đấy, tôi luôn nắm lấy mọi cơ hội để rèn luyện kỹ năng nói của mình phải không? Mục tiêu của tôi ư? Nhất định phải trở thành một phát thanh viên giỏi! Vì thế tôi thường tự nhủ phải học tập ở Ted Williams tính quyết tâm, thấy việc gì cần làm thì làm đến cùng. Con trai tôi là lính hải quân đã hy sinh ngoài chiến trận khi mới 19 tuổi. Thời gian là tiền bạc.
Anh có một câu nói nổi tiếng: Câu chuyện chưa bao giờ được viết thì không thể viết hay hơn. Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ.
Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Hầu hết những người thành đạt trong xã hội đều là những người ăn nói thành công. Và sau cùng tôi đã rút ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: Trong tương lai, nhân loại còn phát minh ra những phương tiện thông tin kỳ diệu hơn nữa.
Một trong những điều khiến Ted trở thành người trò chuyện hấp dẫn nhất là vì bản tính ông rất ghét phương tiện truyền thông đại chúng. Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf. Bạn không thể giả tạo được điều này và nếu cố gắng giả tạo, bạn sẽ thất bại hoàn toàn.
Nói như thế thì chẳng khác nào nện búa tạ vào bàn tròn đàm phán, như muốn triệt hạ đối phương vậy. Tôi biết mình rất thích công việc này, nhưng rõ ràng là tôi chưa có chuyên môn gì cả. Tôi không thích khách mời trịnh trọng đứng trước máy quay như là một ủy viên công tố, hoặc nói chuyện một cách cứng nhắc, hay chỉ thích bàn luận những chuyện lớn lao.