Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Những thứ đáng ghét nhất. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Nó cùng tham gia giải với bạn.
Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Chúng ta có hai cái rỗng.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Tôi tống vào thùng rác. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.