Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Ngôn từ không có gì mới.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Nhưng họ không cũ lắm.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.