Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.
Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Sao lại xé sách hở con. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Hoặc có nhưng không nhiều. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Nhưng họ không cũ lắm. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.