Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Không gì tự nhiên sinh ra.
Dù lúc này mắt không có nước. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.
Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Hắn biết vì hắn đã từng. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Chả là hôm qua có chuyện. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.