Đừng lỡ nhiều là được. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Một pho tượng im lìm. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Chuông điện thoại reo. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Trông cậu buồn cười quá.
Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Tối, bạn đèo bác vào viện. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Cũng có cớ để thôi viết.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.