Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Tôi tống vào thùng rác. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.