Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Chả muốn viết tí nào. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.
Vứt béng cái chuyện này đi. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Đơn giản là để sống.