Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Nhưng lại thấy buồn nôn. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Người bảo đời là một bát sơri. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Mà đời người thì có mấy đâu. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.
Rồi chúng tôi vào phòng tập. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.