Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Mực thước và tự nhiên. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Khóc cho vài năm tích tụ. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Khán giả sôi động phết.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.