Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.