Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Tất cả mãi mãi là tất cả. Cố tiếp thu để làm tốt hơn.