Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Khóc cho vài năm tích tụ. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Cũng có thể họ không tìm thấy. Lải nhải cũng là chơi.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.