Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Tôi không có ý định ra đi. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Làm thế nào để ngừng viết. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Và một số lí do khác…
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Cái này không rõ lắm. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.