Quần áo độ này mặc rộng ra. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Bác không thoát được ra đâu. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.