Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy
Và xã hội nó đâm ra thế này. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Tôi ngồi như tượng đá.
Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Không, tôi không cần biết.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Trốn học mà để bị nói. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.