Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Để râu toàn bọn chả ra gì. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Còn lười và nhát, thì chịu.
Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Một số người trong số họ cũng biết.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.