Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Tôi nhất quyết không đi. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Chúng xèo xèo sền sệt.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Và xã hội nó đâm ra thế này. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.