Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Tôi và thằng em lại về.
Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Nhưng họ không cũ lắm. Bác cũng bị đau chân.
Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Và ông vội ngoảnh đi. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.