Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.